Khi dành thời gian đủ nhiều cộng với niềm đam mê đủ lớn, thành công sẽ tìm đến với bạn mà thôi.
Đó là giờ nhận xét sau bài kiểm tra tiếng Anh hàng tuần của chúng tôi tại trung tâm. Chán nản với những bài luyện dịch ngược, dịch xuôi, với những bài nghe triền miên mà khả năng sử dụng thứ ngôn ngữ toàn cầu chẳng khá hơn là bao, chúng tôi cho phép tâm trạng mình chùng xuống. Không khí lớp học rơi vào sự ngột ngạt khó hiểu. Hơn ai hết, chúng tôi đều hiểu rằng, lớp mình tập trung những người chưa thực sự xuất sắc. Dù có ở nhiều độ tuổi khác nhau, ngành nghề khác nhau và nguyên nhân đi học cũng khác nhau song hầu như chúng tôi đều giống nhau ở một đặc điểm. Đó là, đã lâu chúng tôi không sử dụng tiếng Anh và thứ ngoại ngữ chúng tôi đang dùng như một mẩu vải thủng lỗ chỗ, thiếu chỗ nọ, hụt chỗ kia. Bảo sao ai cũng thấy lòng rầu rĩ.
Trái ngược với không khí chung của lớp, giảng viên của chúng tôi – một cậu sinh viên mới du học ở Mỹ về vẫn giữ được thái độ hào hứng, nhiệt tình. Cậu ấy nói thứ tiếng Anh đạt chuẩn, biết nhấn nhá đúng chỗ, nghe nhẹ nhàng, trầm bổng và nếu đứng ở ngoài lắng nghe thì ắt hẳn người ta sẽ nghĩ rằng, giảng viên trong lớp học là một người Mỹ chính gốc. Đã hơn một lần, tôi ao ước mình có thể nói tiếng Anh được như cậu ấy. Nhưng cũng hơn rất nhiều lần, tôi biết rằng, điều đó chắc sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Thắc mắc về bí quyết học giỏi tiếng Anh của cậu giảng viên trạc tuổi mình, tôi nhận được lời giải thích chân thành:
- Mọi người thấy mình nói tiếng Anh hay nên cứ nghĩ rằng điều đó hẳn phải có bí quyết gì ghê gớm lắm. Thực ra, mình chẳng có bí quyết gì cả. Mình bắt đầu học tiếng Anh từ năm lớp 1 và học liên tục tới tận bây giờ. Mình cứ học, học và học với tất cả niềm say mê của mình theo phương châm dành ít nhất 10.000 giờ cho tiếng Anh. Các bạn cũng vậy, nếu các bạn dành 10.000 giờ cho một đam mê nào đó,các bạn cũng sẽ gặt hái thành công thôi.
Bí quyết thì ra chỉ có vậy. 10.000 giờ, quả là một con số không nhỏ, phải không bạn?
*********
Cũng như việc học tiếng Anh, tôi nghĩ, trong cuộc sống, cũng có nhiều việc cần sự nỗ lực và cố gắng không ngưng nghỉ như vậy. Con số 10.000 giờ mà cậu bạn giảng viên nói không chỉ là độ dài về thời gian để dành cho một công việc nào đó. Sâu xa hơn, con số đó còn thể hiện cho sự bền bỉ, nhẫn nại và niềm đam mê thật lòng. Nếu không đam mê làm một việc gì đó thì một giờ thôi cũng đã là dài đằng đẵng rồi, nói gì đến 10.000 giờ. Như chị gái tôi chẳng hạn. Chị tôi hơi mập và quyết tâm của chị là phải có vòng eo thon gọn khi mùa hè tới. Chỉ còn vài tháng nữa là tới hè nên mục tiêu kia trở nên càng gần. Để được toại nguyện, chị đăng ký theo tập một lớp aerobic. Chiều chiều, cứ sau giờ làm là chị lại vội vàng ù về nhà, thay quần áo tập và chạy đến lớp. Ngày nắng cũng như ngày mưa, mệt mấy thì mệt song chị vẫn đến lớp đều đặn. Chẳng cần đến hàng nghìn ngày, chỉ sau hơn một tháng, vóc dáng chị đã gọn gàng hơn. Sau hai tháng, vòng eo bánh mì trước kia đã giảm đi vài centimet. Kết quả ban đầu chỉ là vậy thôi nhưng đã đủ làm chị tôi vui rồi.
Bản thân tôi, tôi cũng có nhiều mong muốn. Mục tiêu gần nhất của tôi là nấu được 300 món ăn theo hướng dẫn của cuốn “Các món ăn đơn giản, dễ làm”. Đúng là các món ăn dễ làm thật song với bản tính nhanh đẩu đoảng của mình, tôi hầu như chẳng làm được món gì vừa ý. Món cá kho tộ thường mặn vì tôi không chú ý nêm nếm gia vị. Món canh rau hẹ hay bị nhừ vì tôi luôn đọc sách trong lúc nấu ăn. Chưa kể đến món bánh nướng bị “các bon hóa” - một cách gọi mỹ miều của tình trạng “cháy xém” bởi tôi không để mắt canh chừng bánh khi cho vô lò nướng. Mẹ vẫn chê cười vì tôi thích nấu ăn ngon mà lại thiếu kiên nhẫn. Tôi vẫn nhớ lời nói của mẹ: “Việc gì cũng cần phải kiên nhẫn và đầu tư thật nhiều thời gian cũng như sức lực, kể cả là nấu một bữa cơm giản dị cho gia đình”. Lúc đó, tôi mới hiểu rằng, nếu không biết đầu tư thời gian và dành một sự say mê đúng mức, tôi sẽ chẳng thể làm tốt một việc dẫu là đơn giản. Nếu không tự mình nếm xem vị chua của sấu khác với vị chua của me, của giấm, của chanh thế nào thì làm sao tôi biết các gia vị đó phù hợp với món ăn nào? Nếu không dành hàng giờ để học cách canh một bát nước hàng kho cá đúng kiểu, thứ nước hàng ngả màu cánh gián, thoảng vị ngọt, thơm mà lại không đắng thì biết bao giờ tôi mới có thể kho cá ngon?
Thành quả thường không đến từ những con đường ngắn hay những ngày tháng cố gắng một cách chóng vánh,vội vàng. Thành quả là kết tinh của cả một chuỗi ngày không ngưng nghỉ. Từ chia sẻ của cậu bạn giảng viên, lớp tiếng Anh của tôi học hành chăm chỉ hẳn lên. Dẫu có nhiều anh chị đến lớp sau những ngày làm việc mệt nhoài, những bạn sinh viên đạp xe từ xa tới nhưng mỗi khi chán học, chúng tôi lại thầm nhắc nhau: “Cố gắng nhé! Bao giờ đủ 10.000 giờ học thì mới có quyền chán đấy”. Nói vậy, nhắc vậy song chúng tôi đều biết, với ngoại ngữ thì 10.000 giờ học có khi vẫn còn là ít. Với chúng tôi, đó chỉ là một con số tượng trưng. 10.000 giờ học hay hơn thế nữa, điều đấy không quá quan trọng. Khi dành thời gian đủ nhiều cộng với niềm đam mê đủ lớn, thành công sẽ tìm đến với bạn mà thôi.
Mai Hà Uyên